Khi trận chung kết còn 18 giây, Safira Meilani dẫn Hồng Ân 61-43. Ban huấn luyện Indonesia đã chuẩn bị tư thế ăn mừng. Thời gian còn quá ít nên việc võ sĩ Việt Nam lội ngược dòng bằng điểm là gần như không tưởng. Nhưng bất ngờ, Hồng Ân tung đòn bẻ tay khiến Safira Meilani xin thua vì quá đau.
Ngay sau khi trọng tài xử thắng cho võ sĩ Việt Nam, ban huấn luyện Indonesia lao vào phản ứng. Ban huấn luyện Việt Nam cũng đáp trả, dẫn đến tranh cãi. Một thành viên Indonesia đã túm cổ áo Trưởng đoàn Pencak Silat Việt Nam Hoàng Quốc Vinh. Ban tổ chức, lực lượng an ninh và tình nguyện viên tại nhà thi đấu phải vất vả ngăn cản, tránh để xảy ra xô xát.
Sau khi hạ nhiệt, ban huấn luyện Indonesia tiếp tục khiếu kiện. Và tổng trọng tài, cũng là người Indonesia, bất ngờ huỷ kết quả thắng knock-out, tính trận đấu theo điểm số. Điều này đồng nghĩa Hồng Ân bị tước HC vàng để trao cho Safira.
Cảm thấy bất công, ban huấn luyện Việt Nam chấp nhận đóng 200 USD để khiếu nại. Sau một hồi xem xét, ban tổ chức cũng thừa nhận chiến thắng cho Hồng Ân. Theo HLV Nguyễn Văn Hùng, VĐV giành bao nhiêu điểm không quan trọng, khi trận đấu chưa kết thúc mà đánh được đòn khó, làm đối phương xin bỏ cuộc, thì giành chiến thắng. Trong Silat, chỉ cần đối phương vỗ tay xuống sàn hoặc hô ‘á’ là tính điểm knock out.
Trưởng đoàn ông Quốc Vinh cho hay: “Chúng tôi đề nghị ban tổ chức phải công bằng và tôn trọng luật. Silat không chỉ ở Đông Nam Á, mà từng được đưa vào ASIAD. Tôi nói ban trọng tài hãy làm việc công bằng để không chỉ các HLV và VĐV ở đây mà còn trên thế giới học tập và phát triển”.
Theo ông Vinh, chiếc huy chương lần này có chút nhạy cảm, vì trọng tài quyết định rồi nhưng ban huấn luyện Indonesia lại gửi đơn đòi thanh tra kết quả. “Nhưng luật và chuyên môn, chúng tôi biết mình đúng”, ông nói, đồng thời cho rằng sự tranh chấp trong những môn định tính luôn xảy ra, điều quan trọng là các bên phải tôn trọng luật, tôn trọng trọng tài và phải xác định được rõ mình đúng thì mới khiếu nại để đòi công bằng cho VĐV.
Về khoảnh khắc quyết định, Hồng Ân cho biết: “Lúc đó tôi nghĩ cách biệt về số điểm lớn thế này thì khó quá. Tôi hơi nản. Nhưng nghĩ đến sự kỳ vọng của mọi người, tôi cố đá, cố đánh, cố ghi được bao nhiêu điểm cũng được, dù lúc đó đuối sức. Phút cuối, tôi được thầy chỉ đạo rằng đối thủ chấn thương tay, nên tôi quyết tận dụng thời cơ. Lúc đó tôi cuống, chỉ biết cố tìm vị trí để ra đòn nguy hiểm đó”.
Lâm Thoả (từ Phnom Penh)