Bà Doãn Xuân Oánh, 70 tuổi, ở Vân Nam vốn có một gia đình hạnh phúc. Nhưng kể từ khi chồng qua đời năm 1997, con gái lập gia đình, sống một mình khiến bà cảm thấy cô đơn. Cuối năm 2022, bà mơ thấy mối tình đầu hơn 50 năm trước là ông Hà Thiệu Văn. Hình bóng người cũ hiện về cùng với những kỷ niệm đẹp khiến bà muốn tìm lại ông sau nửa thế kỷ.
Mọi chuyện bắt đầu từ năm 1970, khi Doãn Xuân Ánh 18 tuổi, đang học tại một trường cao đẳng tại thành phố Mông Tự, tỉnh Vân Nam. Hà Thiệu Văn năm đó 22 tuổi và đóng quân gần đó. Họ gặp nhau lần đầu khi Hà đang điều trị tại tầng hai trạm y tế nhìn xuống sân vườn của trường cao đẳng đối diện và bắt gặp cô Doãn đang ngồi đọc sách. Họ yêu nhau không lâu sau đó.
Dù vậy thời điểm đó nam nữ không được yêu đương tự do. Rất nhiều lần hẹn gặp nhưng đều bị lộ khiến Hà bị đơn vị giam cả tuần. Biết con gái yêu người tỉnh khác, mẹ Doãn cũng phản ứng dữ dội vì sợ mất con.
Năm 1971, đơn vị của Hà chuyển đi, lần này anh quyết hẹn gặp cô bằng được. Nhưng sợ mang tiếng, cô gái không dám đến chỗ hẹn và một năm tiếp đó phải sống trong sự tiếc nuối vì không nói được lời chia tay.
Nhưng tới năm 1972, Doãn bất ngờ nhận được bức thư đầu tiên của Hà, trong đó anh nói hết nỗi lòng mình cũng như sự nhớ nhung với cô. Kể từ đó, họ thư từ qua lại. Rất nhiều lần, Hà đề nghị được kết hôn với Doãn nhưng cô chần chừ, một phần là đợi học xong, hai là có thêm thời gian thuyết phục bố mẹ. Hà đồng ý và chờ ngày họ được về chung một nhà.
Tuy nhiên, một bất ngờ xảy ra khi hai năm sau khi Doãn nhận được thư gửi từ Quý Châu – quê hương của Hà. Trong thư một người con gái tự xưng là “vợ chưa cưới” của Hà hỏi Doãn có mối quan hệ gì với anh. Người con gái này cũng giải thích lấy được địa chỉ của cô do một lần đến nhà anh chơi và nhìn thấy lá thư Doãn gửi cho bạn trai mình. Bởi vậy cô gái này đã viết thư đối chất với Doãn.
Sự ghen tuông trào dâng trong lòng Doãn Xuân Oánh. Cô trách Hà phụ tình, từ đó không đáp lại bất cứ lá thư nào anh gửi tới nữa. Sau khi tốt nghiệp, Doãn cũng nhanh chóng kết hôn, chưa bao giờ nghe một lời giải thích từ người yêu cũ.
Doãn sau đó có một cuộc hôn nhân hạnh phúc cho đến ngày chồng cô qua đời vì ung thư vòm họng. Một lần khi gặp lại bạn học cũ, người này nhắc lại rằng sau khi cô kết hôn, Hà Thiệu Văn đã quay lại tìm cô nhưng lại lặng lẽ rời đi. Tình tiết này lại khiến Doãn xao động.
Đến khi các con đều có gia đình riêng, trong một lần nằm mơ thấy Hà Thiệu Văn, bà Doãn quyết định tìm lại người yêu cũ. Dù vậy mọi thông tin về ông không còn gì, ngoại trừ tấm ảnh giữ lại thời trẻ cùng quê quán của người đàn ông này. Biết tới một chương trình truyền hình chuyên tìm người thất lạc, cuối năm 2022 bà Doãn đã đăng ký để tìm lại ông Hà, sau đúng 50 năm.
Ban đầu, con gái bà Doãn phản đối kịch liệt vì cho rằng cuộc tìm kiếm này sẽ xáo trộn cuộc sống của cả hai gia đình. Nhưng đây là tâm nguyện cuối cùng của mẹ vì bà đã cao tuổi, nên đành đồng ý.
Với sự giúp đỡ của chương trình, sau một thời gian dài họ đã tìm ra ông Hà Thiệu Văn. Khi biết Doãn Xuân Oánh tìm lại mình, người đàn ông 74 tuổi đã xúc động viết cho bà một lá thư như thói quen trước đó giữa họ.
Trong thư, người đàn ông này chia sẻ rằng hiện đang sinh sống trong viện dưỡng lão. Đồng thời ông cũng giải thích, người con gái viết thư cho bà 50 năm trước không phải là bạn gái mình, mà chỉ là người được bố mẹ giới thiệu nhưng ông không có cảm tình. Sau này khi xuất ngũ về tìm lại Doãn, biết bà đã lấy chồng, ông rất đau khổ và quyết không lập gia đình. Khi về già, người đàn ông này tìm đến viện dưỡng lão làm nơi nương tựa.
Vì bị tai nạn lao động khi còn trẻ nên khi tìm lại được nhau, ông Hà không thể đến gặp bà Doãn do đi lại khó khăn. Thay vào đó người phụ nữ này đã trực tiếp đến viện dưỡng lão ở Quý Châu để gặp lại tình đầu.
Lần đầu gặp lại, cả hai đều ngượng ngùng, mắt đỏ hoe. Đây là lần đầu tiên trong đời họ mới được nắm tay nhau.
Sau một thời gian qua lại viện dưỡng lão cũng như sắp xếp việc gia đình, gần đây bà Doãn đã đón ông Hà về ở cùng mình để tiện chăm sóc, như lời hứa của bà đã viết trong thư hồi đáp với ông sau 50 năm: “Chúng ta nên dành phần đời còn lại bên nhau”.
Trang Vy (Theo 163, sohu)