Lam Trường cùng bà xã Yến Phương – người kém anh 17 tuổi – chuẩn bị kỷ niệm 10 năm ngày cưới. Dịp này, ca sĩ nói về cuộc sống gia đình, công việc sau 30 năm gắn bó nghề hát.
– Nhìn lại 10 năm hôn nhân, anh cảm nhận điều gì?
– Tôi quen Yến Phương lúc cô ấy là du học sinh Mỹ. Chúng tôi có nhiều kỷ niệm trong bốn năm hẹn hò trước khi kết hôn vào 2014. Hôn nhân trở nên ý nghĩa hơn khi gia đình đón bé Phoebe chào đời. Để kỷ niệm cho ngày cưới, tôi đang lên kế hoạch về một điều bất ngờ cho Phương, tin rằng bà xã sẽ thích.
Điều tôi cảm nhận rõ nhất trong hôn nhân của mình đến nay là sự chân thành, cả hai biết cách sống tử tế với nhau. Cuộc sống vợ chồng khó tránh khỏi xung đột nhưng cuối cùng lòng tin được cả hai bồi đắp, ngày càng bền chặt.
Là chồng, tôi nhận ra bản thân phải hiểu cảm xúc của người đang cùng mình đầu ấp tay gối. Càng ngày tôi càng hiểu với người phụ nữ, không nên mặc định mọi việc trong nhà, rồi chăm sóc con cái là việc hiển nhiên họ phải làm, rồi dẫn đến vô tâm với họ. Tôi ngẫm ra, việc nói lời yêu thương với vợ mỗi ngày không bao giờ là thừa.
– Anh thay đổi bản thân ra sao để vun vén tổ ấm?
– Khi có con, tôi tự điều tiết cách cư xử lẫn hành động để vợ không buồn. Chẳng hạn, trước đây tôi thân mật với fan theo cách không chỉ chụp ảnh chung mà còn có thể lắng nghe họ kể chuyện cá nhân. Với tôi, điều này xuất phát từ sự tử tế, tôn trọng khán giả nhưng có lúc khiến vợ không thoải mái. Tôi hiểu và tránh lặp lại để bà xã không phải đau đầu.
Tôi luôn nói thẳng với Phương về mọi chuyện. Sự thay đổi này đến nay nhiều lúc khiến tôi thấy tự hào về chính mình vì đã đem lại sự tin tưởng cho vợ. Tôi xem đó như là một ưu điểm của bản thân, cần phát huy.
– Luôn khẳng định hạnh phúc nhưng không ít lần hôn nhân của anh vướng tin đồn trục trặc, anh nói sao?
– Chúng tôi rất thoải mái về chuyện thường vướng tin đồn như thế. Tôi không muốn lâu lâu bị đồn là phải đính chính hay giải thích. Vợ chồng tôi ít có thói quen đăng hình ảnh riêng tư hay chia sẻ cảm xúc lên mạng xã hội. Với tôi, tình cảm phải xuất phát từ sự chân thành, kết hợp hành động để người còn lại thấu hiểu, không phải cố gồng lên để chứng minh.
Gia đình hiện là thứ quan trọng nhất với tôi. Thành thật, tôi không dám tưởng tượng một ngày nếu lỡ làm cho vợ bị tổn thương thì đó mới là mất mát lớn nhất cuộc đời.
– Hiện mong muốn của anh trong cuộc sống hôn nhân là gì?
– Vợ chồng tôi đang có kế hoạch sinh thêm con. Gần đây, em trai của Phương có thêm con nhỏ. Mỗi lần Phoebe gặp em là cứ ôm hôn rối rít. Chúng tôi nhận ra đã đến lúc nên có thêm thành viên cho vui nhà vui cửa.
Tôi không quan trọng phải là bé trai hay gái hoặc chọn năm để sinh con. Mọi thứ tùy thuộc vào sức khỏe, điều kiện công việc của hai người. Tôi có nói với bà xã đừng áp lực, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên bởi con cái là trời cho.
Thời gian qua, lịch trình của tôi dày đặc, cứ chạy show và chuẩn bị dự án liên tục. Đợt này quay lại Mỹ, vợ chồng tôi có nói sẽ cùng nhau cố gắng, chủ động về thời điểm dễ thụ thai để sớm đạt ước nguyện.
– Điều gì ở vợ khiến anh khâm phục đến nay?
– Từ lúc sinh con, Yến Phương hy sinh nhiều thứ cho tổ ấm, nhất là thời gian để ở cạnh chăm sóc, uốn nắn Phoebe. Ngoài làm hậu phương để tôi yên tâm phát triển sự nghiệp, Phương vẫn làm tốt các công việc cá nhân yêu thích như điều hành công việc bán hàng ở Việt Nam, nhận làm kế toán cho một công ty tại Mỹ.
Phương rất giống mẹ ruột ở việc giỏi kinh doanh, không thích ngồi im để chồng nuôi dù tôi hoàn toàn đủ khả năng. Việc nào cô ấy cũng nhanh nhẹn, sắp xếp hợp lý nên tôi rất an tâm mỗi lần đi công tác. Phương còn nhiều kế hoạch, dự định phát triển bản thân trong tương lai, và tôi luôn tôn trọng mọi quyết định của cô ấy.
Tôi thương vợ vì phải đóng “vai ác” trong việc nuôi dạy con. Tuy nhiên, hiện vợ chồng tôi rất ăn ý trong cách giáo dục bé, chẳng hạn khi bà xã la mắng con, tôi sẽ tìm cách vỗ về để bé không có cảm giác tổn thương hay bị cô lập.
– Anh bù đắp cho con thế nào khi liên tục chạy show?
– Ở Mỹ, tôi thường nhận lời đi diễn vào cuối tuần, nên các ngày còn lại đều dành cho con. Tôi đưa bé đi học, chơi, trò chuyện để con hiểu hơn về thế giới xung quanh. Lúc đầu, tôi dự định để con học mẫu giáo, tiểu học trong nước vì ông bà hai bên đều ở đây, bé cũng sẽ nói tiếng Việt giỏi hơn. Sau dịch, khi đưa con qua Mỹ chơi, bé nói thích môi trường học tập, sớm bộc lộ khả năng vẽ nên vợ chồng quyết định lo thủ tục để con ở lại phát triển.
Tôi vui khi càng lớn bé càng ngoan, biết vâng lời, có tính hướng thiện. Mỗi tháng tôi thường phân chia thời gian, bay giữa Mỹ và Việt Nam vì còn mẹ già ở quê hương. Mỗi lần xách vali ra khỏi nhà, tôi thường nói: “Ba đi vài bữa rồi lại về chơi với con”. Tôi giải thích nay đã lớn tuổi, ngày xưa chọn sống chung với ba nên đạo làm con phải có trách nhiệm. Bé chưa quá hiểu sâu ý nghĩa của câu nói nhưng luôn cổ vũ tinh thần cho tôi qua nụ cười, ôm cổ nói “Con yêu ba lắm”.
“Nuôi con mới biết lòng cha mẹ” – câu nói này của ông bà không sai. Tôi thấy mình ngày càng thấm thía công ơn sinh dưỡng của bố mẹ. Tôi dạy con sống yêu thương, tử tế. Tôi cũng không bao giờ muốn con tổn thương như phải nhìn thấy cảnh ba mẹ gây gổ.
Hai tháng nay, tôi đưa vợ con về thăm gia đình. Phoebe thương bà nội nhiều lắm. Mỗi lần thấy bà đi vào phòng tắm, con bỏ xem tivi, chạy đến dìu từng bước. Nhìn hành động của con, tôi hạnh phúc.
– Anh đều đặn phát hành sản phẩm, đầu tư dự án riêng, động lực nào để anh gắn bó nghề?
– Năng lượng lớn nhất của tôi vẫn là đam mê chưa bao giờ vơi, luôn muốn mang đến cho khán giả các bài hát hay đúng chất Lam Trường – điều 30 năm qua được công chúng công nhận. Khán giả cũng là yếu tố giúp tôi giữ lửa nghề. Có show diễn tôi hát không nhận thù lao vì ý nghĩa. Tôi xúc động khi nghe câu chuyện về người lao động thu nhập mỗi tháng vài triệu, phải dành dụm mới đủ mua vé xem tôi hát. Nếu suy nghĩ hát vì tiền thì tôi là kẻ tầm thường.
Hiện lịch chạy show của tôi khá kín, kéo dài đến sang năm sau. Có lúc tôi hơi căng thẳng, thấy bị bào mòn sức lực. May mắn cha mẹ sinh ra cho tôi sức khỏe tốt. Gần đây, tôi chú trọng đi khám sức khỏe thường xuyên để an tâm. Cùng đó, tôi buông bỏ bớt, không còn làm việc theo cách bất chấp như thời trẻ, thay vào đó dành thời gian cho người thân nhiều hơn.
– Hiện nỗi sợ của anh trong cuộc sống là gì?
– Mẹ tôi đã 90 tuổi. Tôi rất sợ cảm giác một ngày nào đó sẽ không còn mẹ ở cạnh. Sau khi ba mất cách đây nhiều năm, cảm giác đó trong tôi ngày càng rõ bởi sức khỏe của mẹ hiện không tốt như trước.
Tuy nhiên, tôi hiểu mỗi người có mặt trên cuộc đời đều phải tuân theo quy luật tự nhiên gồm sinh, lão, bệnh, tử. Tôi không muốn gieo nỗi sợ đó lên mẹ, càng không muốn để bà biết con đang lo lắng. Vì thế, trong các cuộc nói chuyện với nhau, tôi luôn bảo “hiện con hạnh phúc lắm, mọi thứ đều tốt”, để mẹ yên tâm.
Tôi và mẹ hay nói chuyện về nhân sinh quan, kiếp luân hồi, rằng con người khi mất đi, nếu sống tốt sẽ đến với miền đất nhiều hoa thơm, cỏ lạ. Tôi luôn hãnh diện về cuộc đời lẫn cách sống của mẹ, đã dạy cho tôi nhiều bài học, giá trị tình yêu thương.
Tôi vẫn đều đặn bay về thăm mẹ mỗi tháng. Tôi thuê cô giúp việc để chăm sóc bà những lúc không thể ở cạnh. Các anh của tôi sống gần đó cũng qua lại hỏi thăm, an ủi tinh thần để mẹ không cô đơn. Trước đây, tôi hay dẫn mẹ đi ăn các món yêu thích. Giờ mẹ bệnh, ăn ít lại nhưng còn rất mê xem thể thao. Khi có thời gian, tôi ngồi xuống xem cùng, bình luận về một trận đấu, thấy mẹ cười là đủ mãn nguyện. Tôi nhận ra, ở tuổi này, người già chỉ cần giây phút bình yên, gần gũi như thế thay vì điều gì đó lớn lao hay vật chất.
Tân Cao