Diễn viên nói về công việc, cuộc sống dịp tham gia các series Đi giữa trời rực rỡ, Độc đạo.
– Đóng một lúc hai phim, anh sắp xếp thời gian cho gia đình thế nào?
– Tôi sống ở Đà Nẵng, phim quay chủ yếu ở Hà Nội, Cao Bằng, Sơn La. Êkíp xếp lịch phù hợp để tôi chạy qua chạy lại, có thời gian nghỉ. Mỗi lần không có cảnh, tôi về nhà khoảng một tuần, sau đó lại khăn gói đi. Giao thông rất thuận tiện, nhưng vé máy bay lại hơi đắt. Vậy nên tôi vẫn tự lái ôtô về Đà Nẵng. Tôi từng có thời làm lái xe đường dài, xe du lịch, nên không gặp khó khăn gì.
– Vợ nói sao khi anh thường xuyên vắng nhà?
– Chúng tôi ở bên nhau hơn 20 năm, bà xã hiểu rõ công việc, tính cách và đam mê của chồng. Cả hai kết hôn khi tôi đang làm phim Biển lặng ở Quảng Ngãi, chỉ xin nghỉ ba ngày làm đám cưới. Sau hôn lễ, tôi say bí tỉ một ngày, ở thêm một ngày nữa là hết phép. Thấy tôi xách ba lô đi, vợ hoảng hốt khóc: “Anh đi đâu đấy. Thế anh cưới em về làm gì?”. Tôi năn nỉ, dỗ dành, nói mong cô ấy hiểu công việc của mình nhưng bà xã vẫn không chịu.
Lúc ấy, tôi giả vờ cứng rắn, dọa vợ: “Giờ tùy em đấy, một là em ở nhà chờ anh nửa tháng rồi anh về, hai là em về nhà em cũng được nhưng đừng bao giờ trở lại đây nữa”. Cuối cùng, cô ấy nói: “Thôi anh đi đi”. Sau lần ấy, vợ tôi không bao giờ hỏi “Anh lại đi à?” mà chỉ hỏi “Bao giờ anh về?”.
Tôi cũng có lỗi vì quá đam mê công việc. Ngày xưa, phương tiện liên lạc chưa phát triển, thỉnh thoảng tôi mới gọi điện về cho bà xã được một cuộc. Tôi hay đùa: “Mỗi lần về chỉ sợ chó của nhà không nhận được chủ, lao ra cắn”.
Vợ cũng là fan khó tính của tôi. Cô ấy xem mọi phim tôi đóng, chỗ nào chưa được sẽ góp ý thẳng thừng. Chúng tôi thường trò chuyện về phim ảnh, công việc. Tôi còn từng dẫn cô ấy đến trường quay, xem người ta thực hiện một số cảnh tình cảm, để hiểu bản chất công việc này.
– Hai vợ chồng anh thống nhất nuôi dạy các con ra sao?
– Chúng tôi có bốn con. Khi cô ấy sinh hai con đầu, tôi đi quay ở vùng rừng núi, phải nhờ bạn chở vợ vào viện. Tôi biết ơn cô ấy rất nhiều. Nếu không nhờ cô ấy chăm sóc bọn trẻ chu đáo, tôi sao có thể chuyên tâm làm nghề. Bù lại, những lúc ở nhà, tôi lo liệu hết việc nội trợ trong gia đình, đưa đón bọn trẻ. Nếu hay đi vắng mà về đến nhà còn nằm ườn ra chơi, liệu ai chịu nổi?
Chúng tôi hòa hợp chuyện giáo dục. Khi người này dạy dỗ con, người kia không được xen vào bênh. Tôi thích làm bạn với con để có thể bước vào thế giới của bọn trẻ và hiểu chúng. Nếu cứ la hét, quát mắng, đánh đập, chúng sẽ lập tức “đóng cửa”, không cho cha mẹ đến gần.
Hai con đầu 26 tuổi và 24 tuổi, đã lập gia đình. Tôi lên chức ông nội lẫn ông ngoại. Con gái thứ đang học cấp ba. Con trai út 12 tuổi, hóm hỉnh, tôi thấy có tiềm năng làm diễn viên.
– Thu nhập từ nghề diễn của anh hiện thế nào?
– So với những năm 1990-2000, thu nhập giờ tốt hơn nhưng thành thật mà nói, tôi thấy cát-xê diễn viên cũng chỉ để đủ sống. Còn muốn mua nhà, mua xe là chuyện khó. Bản thân tôi nhiều năm mở công ty, kinh doanh thêm mới có đồng ra đồng vào. Nhưng tôi vẫn nhớ ơn nghề diễn bởi giúp các công việc khác của tôi thuận lợi hơn. Chẳng hạn, nếu tôi cạnh tranh với một công ty đối thủ, tôi đảm bảo mình có ưu điểm nhờ gương mặt quen thuộc.
– Đóng phim với nhiều bạn trẻ, anh cảm nhận thế hệ diễn viên gen Z có sở trường, sở đoản gì?
– Các bạn ấy rất thông minh, nhanh nhạy. Trong thời thế giới phẳng, họ dễ dàng tiếp cận nhiều kiến thức, thông tin. Thế hệ chúng tôi không có máy vi tính, internet, muốn biết điều gì lại phải lọ mọ đi hỏi người có kinh nghiệm. Nhưng các bạn lại “thiệt thòi” ở chỗ đa số chưa từng trải qua gian khổ, nên khi hóa thân các nhân vật có số phận, họ diễn còn thiếu tinh tế.
– Hai vai mới của anh trong “Đi giữa trời rực rỡ” và “Độc đạo” có gì đặc biệt?
– Trong Đi giữa trời rực rỡ, tôi đóng Chiểu, người đàn ông vùng cao giàu có, một mình nuôi con trai. Ông yêu thương Chải vô điều kiện, sẵn sàng làm mọi thứ vì con. Nhân vật ban đầu ít đất diễn, nhưng được khán giả yêu quý nên biên kịch phát triển thêm các phân đoạn mới.
Ở phim hình sự Độc đạo, tôi vào vai Lê Toàn, một ông trùm tha thiết hoàn lương nhưng gặp khó khăn khi tìm về cái thiện. Ông Toàn mất vợ, có một con trai ruột. Năm ngoái, tôi có vai Lưu (Cuộc đời vẫn đẹp sao), cũng là nhân vật “gà trống nuôi con”. Tôi ngẫm thấy may vì trên màn ảnh hay sống cảnh đơn thân, nhưng ngoài đời có vợ con sum vầy.
– Ở tuổi 56, anh đặt mục tiêu thế nào trong nghề nghiệp?
– Tôi thấy mình “càng già càng tham”, đóng phim liên tục. Nhưng mỗi nhân vật dù ngắn hay dài, chính diện hay phản diện, tôi đều tìm ra cách diễn để không lặp lại chính mình. Tôi không đặt nặng chuyện vai chính hay phụ, chỉ cần “vai hay” là nhận.
Ngoài ra, tôi vẫn mơ ước được thử thách bản thân với một nhân vật đặc biệt, lập dị, khác hẳn những gì mình từng làm trong suốt sự nghiệp. Đó có thể là một kẻ tâm thần hay người ngoài hành tinh cũng được (cười).
Nghệ sĩ Hoàng Hải sinh năm 1968 ở Hà Nội, tốt nghiệp Đại học Sân khấu Điện ảnh Hà Nội, được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú năm 2012. Anh được khán giả biết đến qua vai Minh trong series Cảnh sát hình sự, Trung phim Dòng sông phẳng lặng, Tu phim Gió làng Kình. Năm 2004, anh được giải Nam diễn viên được yêu thích nhất của Tạp chí Truyền hình cho vai Hải phim Đường đời. Năm 2006, anh giành giải Nam diễn viên phụ xuất sắc tại Cánh Diều Vàng cho vai Trọng, phim hợp tác Trung Quốc mang tên Hà Nội, Hà Nội. Những năm gần đây, anh đóng nhiều phim truyền hình như Đừng bắt em phải quên, Mê cung, Hồ sơ cá sấu, Mặt nạ gương.
Hà Thu