Skip to content Skip to sidebar Skip to footer

Thảm án từ cuộc hôn nhân không tình dục

Hơn 6h ngày 10/7/2007, hàng xóm phát hiện chăn và gối dính máu bị vứt trong sân nhà họ Trịnh ở thị trấn Nhạc Phường, huyện Mông Thành, thành phố Bạc Châu, tỉnh An Huy. Thấy cổng mở toang nhưng nhà cửa im ắng lạ thường, hàng xóm nghĩ có chuyện chẳng lành nên báo cảnh sát.

Khi đến hiện trường, cảnh sát phát hiện năm thi thể trong nhà, nạn nhân duy nhất sống sót là Hàn Yến trong tình trạng hôn mê, cổ có vết cắt.

Sau khi tỉnh lại, Yến cho biết hung thủ là Hoàng Trung Văn, chồng của Trịnh Vĩ. Qua xác minh, năm nạn nhân gồm Trịnh Vĩ, 23 tuổi; ông, bố, cô và cháu gái 8 tuổi của Vĩ. Yến là chị dâu họ của Vĩ.

Theo lời kể, sáng sớm ngày 10/7, khi đang ngủ trong phòng trên tầng hai, Yến giật mình tỉnh giấc vì một cơn đau dữ dội. Cô mở mắt ra thấy Văn dùng dao làm bếp cắt cổ mình. Trong tuyệt vọng, Yến nhắm mắt lại giả vờ chết. Sau đó, cô cảm thấy Văn nhấc hai chân mình lên như muốn máu chảy nhanh hơn. Thấy cô hoàn toàn bất động, Văn mới bỏ ra ngoài. Khó thở và không thể phát ra âm thanh, Yến cố đợi một lúc lâu rồi xuống lầu.

Lúc này, Yến nhìn thấy máu và thi thể khắp tầng một. Cửa bị khóa ngoài khiến cô không thể thoát ra. Yến lại lên tầng hai, ném chăn gối dính đầy máu ra ngoài cửa sổ, đồng thời tìm bút mực đen viết lên bao tải “Cứu mạng” rồi ném xuống sân. Sau đó cô ngất xỉu.

Cảnh sát điều tra tại ngôi nhà xảy ra án mạng, trên sân có chiếc gối dính máu được Hàn Yến vứt xuống để cầu cứu. Ảnh: People

Cảnh sát điều tra tại ngôi nhà xảy ra án mạng, trên sân có chiếc gối dính máu được Hàn Yến vứt xuống để cầu cứu. Ảnh: People

Khoảng 13h ngày 10/7, cảnh sát bắt Văn trên xe buýt dừng ở trạm thu phí đường cao tốc.

Khi bị thẩm vấn, Văn bình tĩnh khai nhận tội ác, kể lại ngọn nguồn ân oán với người vợ mới cưới hồi đầu năm, chưa đăng ký kết hôn.

Văn, 31 tuổi, mới học hết cấp hai, hiện mở một cửa hàng gạch ốp lát ở huyện Tích Khê, thành phố Tuyên Thành, tỉnh An Huy.

Theo lời khai, Văn đem lòng yêu Vĩ từ lần gặp đầu tiên vào dịp Tết Nguyên đán 2005. Khi đó, anh ta đi làm thợ sơn ở tỉnh Chiết Giang, còn Vĩ làm trong một công ty thực phẩm ở Thượng Hải. Nhờ người thân mai mối, đôi bên bắt đầu tìm hiểu nhau.

Khi phải yêu xa vì đi làm ở hai nơi, Văn gửi cho bạn gái hàng chục tin nhắn mỗi ngày, đôi khi gọi điện thoại nói chuyện hàng giờ liền. Vĩ tiếc tiền điện thoại đắt đỏ nên Văn thường nạp tiền cho cô. Mỗi dịp lễ, anh ta sẽ chuyển 1.000-2.000 nhân dân tệ vào thẻ ngân hàng của Vĩ để cô mua đồ mình thích. Khi được nghỉ, Văn tranh thủ thời gian đến thăm bạn gái, đưa cô đi chơi.

Sau hơn một năm, bố mẹ Văn thúc giục cặp đôi làm đám cưới. Vĩ nói sẽ không làm việc đồng áng và đề nghị Văn bỏ làm thợ sơn, mở cửa hàng trên huyện. Gia đình Văn đều đồng ý.

Không lâu sau, Văn và em rể góp vốn mở cửa hàng gạch ốp lát ở huyện Tích Khê. Cuối năm 2006, Vĩ cũng xin nghỉ việc ở Thượng Hải để chuẩn bị đám cưới. Hai bên thống nhất rằng gia đình Văn sẽ đưa 30.000 nhân dân tệ làm sính lễ cho nhà họ Trịnh, đồng thời đưa cho Vĩ thêm 6.000 nhân dân tệ để mua quần áo, bày tiệc ở cả hai nơi.

Tối 16/2/2007, sau tiệc cưới ở nhà họ Trịnh, Văn bị Vĩ từ chối thân mật với lý do đầy mùi rượu. Cô bảo chồng đợi vài ngày sau về Tích Khê chung sống.

Sau khi đón dâu vào ngày 18/2, Vĩ mặc nguyên quần áo trốn trong chăn, bất kể Văn dỗ dành thế nào cũng không cho chồng chạm vào. Cô yêu cầu Văn đợi làm xong tiệc cưới vào ngày 22/2. Hôm đó, Vĩ chê màu hoa cưới cầm tay xấu, làm mặt lạnh rồi cãi nhau với chồng. Đêm tân hôn, cô lại quấn chăn kín mít đi ngủ trước. Văn nói cảm giác sau khi cưới như bị tạt gáo nước lạnh, một mình ngồi hút thuốc thâu đêm vì chán nản và thất vọng.

Những ngày tiếp theo, Vĩ dùng nhiều lý do không cho chồng chạm vào mình. Văn chưa bao giờ nghĩ bạn gái gắn bó hai năm lại kỳ quặc như vậy. Thấy con rầu rĩ, mẹ Văn hỏi chuyện nhưng cũng không nghĩ ra cách hòa giải.

Không lâu sau đám cưới, hai vợ chồng thuê nhà trên huyện sống riêng. Vĩ làm nhân viên phục vụ khách sạn, Văn trông nom cửa hàng. Vì vẫn yêu vợ, Văn dốc sức lấy lòng, chăm sóc tận tình. Thái độ của Vĩ cũng ôn hòa hơn, nhưng chỉ cần Văn đề nghị chuyện quan hệ vợ chồng thì cô sẽ lập tức trở mặt.

Để tránh mặt Văn, Vĩ thường trốn trong quán Internet sau giờ làm, hoặc đến chỗ em họ. Đầu tháng 5/2007, Vĩ không về nhà ba ngày liền. Văn đi tìm vợ suốt hai ngày trên phố, cuối cùng tìm được ở nhà em họ và kéo cô về. Thái độ bất cần của Vĩ khiến Văn tức giận tát hai cái khiến cô ngã ra đất. Hai ngày sau, Vĩ nghỉ việc ở khách sạn, bắt xe rời khỏi Tích Khê.

Văn liên tục gọi điện đến nhà Vĩ ở Mông Thành, xin lỗi và thuyết phục cô quay lại. Vĩ không chấp nhận, đề nghị chia tay và nói sẽ không quay lại Tích Khê nữa. Sau vài lần bị lạnh nhạt, Văn nghĩ đến tiền sính lễ 36.000 nhân dân tệ và số tiền cho Vĩ trong thời gian yêu đương, tổng cộng 80.000-90.000 nhân dân tệ, vì lo đám cưới mà gia đình nợ 28.000 nhân dân tệ chưa trả được. Văn sợ mất tất cả, bị làng xóm cười chê nên nảy ý định giết vợ nếu cô không chịu quay về.

Ngày 3/5, Văn viết tâm sự vào sổ tay, bày tỏ từ ngày 18/2 chưa từng thấy vui vẻ, muốn trả thù Vĩ. Ngày 20/5, sau khi nhận được điện thoại đòi chia tay, Văn viết rằng muốn giết Vĩ và cả nhà cô.

Anh ta giấu con dao gọt trái cây đến Mông Thành. Tuy nhiên, gia đình Vĩ hứa sau vụ thu hoạch sẽ đưa cô về nhà chồng nên anh ta nguôi giận, từ bỏ ý định gây án. Văn ở lại hai ngày rồi về nhà một mình. Tuy nhiên, Văn đợi mãi không thấy Vĩ quay lại, sau mới biết cô đã đi Thượng Hải làm việc.

Ngày 7/7/2007, Văn nhận được điện thoại của Vĩ từ Mông Thành, yêu cầu anh ta hôm sau có mặt mà không nói lý do. Văn viết vào sổ rằng “ngày mai nếu Vĩ không quay lại sẽ diệt cả nhà cô”.

Tối 8/7, Văn đến Mông Thành, nhưng Vĩ không ra đón như đã hẹn, điện thoại di động cũng tắt máy. Văn mua thuốc lá và trái cây rồi bắt taxi đến nhà Vĩ. Thấy vợ chưa về, anh ta xin bố vợ khuyên bảo cô. Ông Trịnh nói Văn đánh vào đầu Vĩ khiến cô bị bệnh phải lên Thượng Hải chữa mất 10.000 nhân dân tệ, nếu anh ta đưa 20.000 nhân dân tệ thì sẽ bảo cô quay về Tích Khê. Văn nói không mang theo nhiều tiền như vậy.

Gần trưa 9/7, Vĩ về nhà cùng chị dâu họ, phớt lờ Văn. Ăn xong, ông Trịnh nói với Văn rằng phải đưa 20.000 nhân dân tệ mới được đưa vợ về.

Tối đó, Văn tiếp tục thuyết phục Vĩ về cùng mình. Ông Trịnh lặp lại yêu cầu. Đôi bên nói chuyện tiền bạc đến hơn 23h mà chưa ngã ngũ. Khi Vĩ lên tầng hai đi ngủ, Văn theo sau cầu xin cô nhưng không thành. Anh ta tức giận nói: “Cô không muốn sống cùng tôi thì nên trả lại số tiền đã tiêu của tôi”. “Đòi tiền thì không có, chỉ có cái mạng này”, Vĩ đáp lại rồi vào phòng ngủ.

Đêm đó, Văn nằm trong phòng dưới lầu nhưng không ngủ được. Càng nghĩ càng tức giận, anh ta dậy lấy dao trong bếp đi gây án, sau đó khóa cửa bỏ trốn khỏi hiện trường. Văn nói định chạy trốn về Tích Khê gặp bố mẹ lần cuối rồi tự sát.

Hoàng Trung Văn qua màn hình giám sát của phòng thẩm vấn. Ảnh: People

Hoàng Trung Văn qua màn hình giám sát của phòng thẩm vấn. Ảnh: People

Tháng 11/2007, Văn bị tòa kết án tử hình vì tội Cố ý giết người. Anh ta không kháng cáo, nói “muốn lấy cái chết để bù đắp tội lỗi”.

Sau khi nhận án tử, Văn chia sẻ câu chuyện với truyền thông. Anh ta phủ nhận tin đồn nhà Vĩ đồng ý việc cưới xin để lấy tiền sính lễ xây nhà mới. “Nhà cô ấy xây lâu rồi. Chúng tôi tự do yêu đương, quen nhau hơn hai năm, tôi không nghĩ cô ấy cưới tôi để lừa tiền. Cô ấy đối xử rất tốt với người khác, với bố mẹ tôi cũng rất tốt, chỉ dữ dằn với tôi, không làm tròn bổn phận người vợ. Tôi không thể chấp nhận cách làm của cô ấy”, Văn nói.

Ngày 13/5/2008, Văn bị đưa ra pháp trường.

Tuệ Anh (Theo Legal Daily, Beijing News)

Leave a Comment

0.0/5